Nhom Chin Bon - Hong Duc - Da Nang
Chín bốn & Bạn hữu
Chín bốn & Bạn hữu
Hơn tháng rưỡi nay ngày nào cũng đôi lần mình lui tớii bệnh viện. (Ba mình bệnh, nằm điều trị ở đó). Đoạn đường không xa, chưa đến một cây số, nên mình roàn đi bộ. Lần nào cũng vậy, đến khu vực gần trường Nguyễn Huệ là mình chú ý đến một chiếc xe nhỏ. Bốn mặt chiếc xe toàn kính trắng, như dạng xe bán bánh mì. Mình chú ý vì bên trong xe đầy ắp bánh. Những bao bánh nho nhỏ chồng lên nhau, sạch sẽ. Nhìn chúng toát lên sự ngon miệng và hấp dẫn. Bánh là loại thực phẩm mình thích nên không lần nào đi qua mà mình không nhìn. Nhưng vì vội vào với cha nên chưa lần nào mình dừng bước.

Sáng nay từ viện về nhà, mình dừng lãi để mua. Nhìn quanh quất để tìm người bán. À, mình nhớ một trong những nguyên nhân vì sao mình hay để ý xe bánh vì đa phần thấy xe chỉ "trơ vơ" một mình. Nhìn vào cửa hiệu gần đó thì thấy một "bác" trung niên tầm cỡ mình đang nhìn ra. Mình nói, tôi muốn mua bánh mì. Người đó nói, cô mở cửa ra mà lấy. Chưa lấy bánh nhưng mình hỏi ngay, bao nhiêu tiền. Người đó nói, bánh miễn phí cô à. Mình sựng người lại và nói, vậy à, cám ơn nhưng tôi không lấy.

Đi tiếp đoạn đường về nhà mà mình cứ mãi xúc động không nguôi vì nghĩa cử cao đẹp của ai đó. Xe bánh gần bệnh viện, biết bao bệnh nhân xa nhà, biết bao người chăm bệnh cơ cực, biết bao người sa cơ lỡ bước,... Miếng bánh đầy nghĩa tình giúp họ đỡ đói lòng. Và cho họ thêm nghị lực chống chọi với bệnh tật, với nỗi đau...vì tình thương, vì sự sẻ chia của đồng loại.

Những hành động đậm chất nhân văn lúc nào cũng làm ta ấm áp.

12/17/2018
Thanh Huong
Chia sẻ