Ở miền Nam bán cầu, Lễ Phục Sinh rơi vào mùa thu. Mùa của cây lá đổ, của những
chiếc lá úa vàng lặng lẽ rơi xuống, đất đai âm thầm chuẩn bị cho sự sống lại vươn lên
trong mùa xuân tới.
Những năm còn là sinh viên, mỗi mùa Phục Sinh, tôi thích đi lang thang trong những
khu rừng thưa của khuôn viên đại học, nhìn trời xanh, nhớ nhà và nghĩ đến một tương
lai chưa định hình ...
Gió chiều như hơi thở
Mơ gì một mảnh tương lai xa xôi? ... Thơ Thích Nhất Hạnh
Hôm nay, lâu lắm rồi tôi mới trở lại trường. Đại học yên vắng, thỉnh thoảng vài sinh
viên bước vội vào ký túc xá. Mỗi lần như vậy, tôi tưởng như nhịp tim mình vừa hụt một
nhịp, hình ảnh của tôi đó thôi, của rất nhiều năm về trước. Không biết trong bước
chân, trong tiếng cười đó chứa đựng điều chi, em đang ở những tháng năm đẹp nhất
của đời người, này em có biết! Mai kia, rời khỏi khung trời này, mong sao em giữ được
thật lâu lòng bình an trong dòng đời xuôi ngược.
Ngay trong khuôn viên đại học, những thay đổi cũng đến không ngừng. Những con
đường đất dẫn từ đại học xá đến đại học cũng đã biến mất, may mà những hàng cây
bạch dương vẫn còn đó thôi, những hàng cây có lẽ đã mọc lên từ thời nào, một thời
cũng cũ xưa như tiếng hát vang lên từ Thánh Đường của đại học, vừa đớn đau vừa ca
ngợi một sự phục sinh từ ngàn năm trước.
Tôi không biết tôi mong kiếm lại gì trong sân trường ngày hôm nay, thoáng chút buồn
buồn trước sân thư viện vắng, tiếng chim kêu gù gù xa vắng ... Đời sống cứ mãi trôi,
chẳng ai có thể tắm lại hai lần trên một dòng sông ... chỉ mong trong đời sống này
thỉnh thoảng tôi có thể ngưng lại giây phút để thương nhớ những con đường, những
dòng sông và biết bao bạn bè người thân đã và đang đi chung đoạn đường đời với tôi.
Hôm nay tôi cũng xin tưởng nhớ đến nhà thơ Hoài Khanh vừa mới qua đời ...
Đời sống qua nhanh nhưng những câu thơ thì mãi mãi ...
Ngồi lại bên cầu
Người em xưa trở về đây một bận
Con đường câm bỗng ánh sáng diệu kỳ
Tôi lẩn trốn vì thấy mình không thể
Mây của trời rồi gió sẽ mang đi
Em - thì vẫn nụ cười xanh mắt biếc
Màu cô đơn trên suối tóc la đà
Còn gì nữa với mây trời đang trắng
Đã vô tình trôi mãi bến sông xa
Thôi nước mắt đã ghi lời trên đá
Và cô đơn đã ghi dấu trên tay
Chân đã bước trên lối về hoang vắng
Còn chăng em nghĩa sống ngực căng đầy
Quá khứ đó dòng sông em sẽ ngủ
Giấc chiêm bao nguyên vẹn có bao giờ
Ta sẽ gặp trong ý tình vũ bão
Con thuyền hồn trở lại bến hoang sơ
Rồi em lại ra đi như đã đến
Dòng sông kia vẫn cứ chảy xa mù
Ta ngồi lại bên cầu thương dĩ vãng
Nghe giữa hồn cây cỏ mọc hoang vu.
Hoài Khanh
(Trích trong tập Thân phận)
Quynh Nguyen
03/26/2016