Nợ em câu nói

Cứ mỗi lần tôi chở nhóc con đầu lòng của tôi ngang qua ngôi trường cũ, thấp thoáng màu tường vôi trắng sau những hàng bạc hà gầy nhom, là lòng tôi rưng rưng, nao nao nhớ về một mùa hạ đã xa mù khơi.

Thằng nhỏ lên năm tuổi, ngơ ngác ngồi trong yên gắn phía trước xe, hình như quen với việc bố mình ngang qua đây thường lẩm bẩm gì đó mà nó không hiểu gì hết, và điều không hiểu đó cứ lớn dần theo năm tháng với những vòng xe đạp ngày hai buổi học mẫu giáo được bố chở đi về.

- Bố ơi, sao hôm nay bố không nói gì khi ngang qua đây vậy hả bố?

Tôi nhìn xuống khuôn mặt trẻ thơ ngước lên hỏi bằng đôi mắt đen tròn xoe của một con nai ngoan hiền thuở đó: thấp thoáng có chút đôi mắt Hạ Hương cũng rất dễ thương:

- Tại vì bố tiếc.

- Bố nhớ ai?

“Đâu có, bố đâu có nhớ ai, bố chỉ tiếc mà thôi”... Nhưng tôi im lặng, đợi mãi không nghe bố trả lời, chắc thằng con đang ngủ gật vì vạt nắng trưa trên con đường Lê Lợi oi nồng chiếu vào mắt. Trẻ con có lẽ hỏi theo thói quen từng ngày thôi. Con đâu biết gì phải không?

Tôi lại nhớ xót xa vô vàn lớp áo lụa hoa bay mềm mại làm trắng loá sân trường con gái ngày xưa, Nguyễn thị, Trần thị, Hoàng thị... Sáng nắng, chiều mưa... Em tan trường về... Cơn lốc đời nghiệt ngã cuốn hết ra khơi, kể cả Hạ Hương giờ ở nơi nào trên trái đất? Công viên Luxembourg lang thang lá thu phủ vàng tượng đá, hay co ro với áo pardessus sụt sùi mùa đông tuyết trắng trên chuyến metro dài, vùn vụt xuôi về New York hoa lệ? Ai mang mùa hạ của tôi đi rồi? Tôi nhớ quay quắt đóa hoa hồng nhỏ vừa hé nở, thoáng chút thơm nhẹ, nhưng đã héo rủ trong chiếc giỏ xe đạp mini màu tím của Hạ Hương quá đỗi!

Thử hỏi con trai yêu quý của bố, mai sau có ai nói với con câu này, con có ray rứt như bố không...

Buổi chiều Thanh Bình rơi xuống nhẹ, dưới giàn hoa giấy rực đỏ, hòa trong tiếng sóng biển vỗ rì rào bên hàng phi lao và những tạp âm ầm ì của phố chợ ngoài kia, tôi đã nghe Hạ Hương nói, giai điệu như bài thơ em viết, âm vực nhỏ, thầm thì nhưng rõ ràng, tách riêng, ngân mãi, đâm thẳng vào trái tim, khẳng định, không hề nhầm lẫn chút nào:

- Em sẽ yêu anh đúng một ngàn năm! Cho dù ra sao...

Tôi giật mình, bàng hoàng nhớ khi buông ra câu này, Hạ Hương mới đang tuổi mười sáu, thật là dại dột, khờ khạo đáng yêu tự trói buộc nợ nần oan khiên lên đôi vai gầy nhỏ của mình!

Chỉ có Hạ Hương mới biết được khi nào thì đủ một ngàn năm, và đến bao giờ thì em mới trả sạch được món nợ định mệnh này, hay là, hay là... đúng rồi, chính là tôi đang nợ em mà, nợ còn nhiều hơn em nữa, hỡi Hạ Hương yêu dấu!

Tran TH
11/2017