Nuôi Gà
Mấy năm đầu sau tháng 3 năm 1975, thị xã có nhiều đổi thay khiến con nhỏ nhớ đến một câu thơ trong bài “Thế thái nhân tình của cụ Nguyễn Trãi “Thế gian biến cải, vũng nên đồi …” thật là những thay đổi vô cùng kinh ngạc. Hàng hàng lớp lớp người từ thành phố dọn về quê hoặc vùng đồi núi sinh sống, dưới cái tên gọi rất văn hóa là “ Xây dựng khu Kinh Tế Mới hoặc Chương trình Làm Đẹp Quê Hương”. Bộ mặt xã hội từ dạo ấy cũng trở nên buồn hiu với các mode từ ngày xưa, lâu lắc bỗng trở lại thành hợp thời trang, hàng quán gì cũng bắt đầu với cái tên “ Cửa hàng Mậu dịch …”, áo quần đồng loạt đồng màu, tóc tai cũng ngắn hoặc dài, ít thấy uốn ép kiểu cọ này nọ. Chương trình ca nhạc thì hấu hết là các nhạc phẩm hô hào cho công cuộc xây dựng đất nước. Ngoài đường phố nhan nhản các câu khẩu hiệu kêu gọi cho các phong trào thi đua. Các em thiếu nhi có phong trào kế hoạch nhỏ với đủ các loại: giấy vụn, bao nylon, chai lọ thủy tinh … Phụ nữ có phong trào Kế Hoạch Hoá Gia Đình với áo mưa, vòng vèo lung tung … còn Đoàn Thanh Niên thì kêu gọi “Tăng Gia Sản Xuất” với trồng rau, nuôi gà.
Nhà con Liên có bảy anh chị em, nhà con nhỏ có đến tám. Hoàn cảnh hai đứa giống nhau, đều có ba đi cải tạo. Má Liên buôn bán lanh lẹ, hơn nữa chắc cũng có chút của chìm, của nổi nên nhìn chung chị em nó ít chật vật hơn. Hai đứa thường đi họp, sinh hoạt Thanh Niên vơí nhau có đôi, có cặp.
Ngày có phong trào Tăng gia Sản Xuất rộn ràng khắp khu phố, con nhỏ lo lắng nhìn bạn:
“Ê, Liên, nhà mi còn có miếng đất nhỏ để trồng rau, nhà ta thì làm sao đây?”.
Con Liên rủ:
”Hay là hai đứa mình, mổi nhà nuôi cặp gà đem nộp cho khỏe”.
Đồng ý với bạn, con nhỏ về nhà năn nỉ má nó về quê xin của Bà Ngoại cặp gà con nhỏ xíu, chưa mọc lông cánh, đôi mắt trong veo như hai hạt cườm thật dễ thương. Con nhỏ chưa kịp khoe với bạn thì đã nghe nhỏ Liên thì thầm:
“Má tau nói không nuôi nấng chi hết, để đó má tau tính cho”.
Con nhỏ mặt mày ỉu xìu, lặng lẻ tự lo chăm sóc cặp gà của mình. Nhỏ dùng cái rổ úp lại làm cái chuồng cho cặp gà. Dù ăn uống thiếu thốn cở nào nhỏ cũng để dành cho cặp gà vài mẩu bánh vụn, mấy hạt bắp, nhỏ còn lo canh chừng mấy đứa em trai nghịch ngợm hay chơi bắn dây thun, gà mà nuốt nhằm dây thun thì nguy. Cặp gà con chim chip suốt ngày nghe vui tai lắm.
Chỉ không được hai tuần, một buổi sáng, như thường lệ, con nhỏ giở cái rổ ra để cho gà ăn. Bỗng con nhỏ tái mặt, ủa! sao chỉ còn một con nằm chèo queo đây trời. Vết máu và mấy cọng lông gà vương trên nền nhà bếp là vết tích của một trận thư hùng ác liệt. Má con nhỏ xem xét và thở dài dùm con nhỏ:
“Chắc là mấy ông Tý dưới cống, ban đêm đói quá đã tha mất con gà con rồi”.
Chú còn lại thì bị thương, mắt nó lồi ra, nhìn chú gà bé tí nằm thoi thóp, rồi ngất ngư. Con nhỏ nước mắt chảy dài. Nó bỗng đâm ra giận con Liên, nhỏ lẩm bẩm:
“Trăm sự cũng do mợ Liên xúi dại đây ”.
Anh Hai con nhỏ thì bảo:
” Mi không có tay chăn nuôi, bày đặt nuôi gà, sát gà thì có ‘’.
Hôm đó, con nhỏ đến lớp với bộ mặt đưa đám gà chết, giận con Liên, con nhỏ không thèm nói chuyện. Đi học về, con Liên hỏi gì con nhỏ cũng không nói, đường Quang Trung với hai hàng cây kiền kiền cao ngất, đâu có gì đẹp. Hai đứa đã từng đi học qua đoạn đường này biết bao nhiêu lần, vậy mà con nhỏ cứ nghinh nghinh cái mặt ngắm mấy ngọn cây, nó nhất quyết không thèm nghe, không thèm nói. Một phần vì tiếc thương cặp gà con, một phần giận nhỏ bạn đã xúi dại mình, thêm nữa là nó lo không biết làm sao chấp hành phong trào nuôi gà đây. Con Liên thì thấy lạ lắm vì nhỏ bạn tự nhiên dở chứng.
Trước khi con Liên rẻ vào con hẻm khác để vào nhà, nó nói với con nhỏ:
“Ê, mai đem gà đi nộp nghe”.
Con nhỏ thật sự nổi nóng:
“Gà chết rồi, lấy đâu mà nộp”.
Con Liên mở to đôi mắt nai:
“Má tau nói, chiều ni má tau mua về hai cặp gà để ngày mai hai đứa mình đem nộp mà! Răng lại chết, ai chết?”
Con nhỏ đứng lại nhìn con Liên như người bị tai biến mach máu não, nhỏ ú ớ:
“Hả, … mua gà hả?“
Con Liên từ tốn:
“Ừ, tau nói mi hôm trước rồi, để má tau tính mà”.
Con nhỏ vẫn đứng yên như trời trồng, bên tai nó nghe con Liên giải thích:
“Thay vì mua một cặp gà bự, má tau mua luôn hai cặp hơi nhỏ một chút để hai đứa mình nộp, nuôi chi cho mệt.
“Ê, mi răng rứa, trúng gió hả, mà mi nói ai chết rứa?”
11/2009
Comments:
1. Bạn là hay giận hờn vu vơ lắm đó nghe. Hết giận bạn ni là tới bạn khác. Chơi với bạn phức tạp quá, phải không bạn L?
2. Đã đảo chuột cống, chuột chù, chuột nhắc, ... Thôi đừng sầu nữa em ơi! Tui bắt con chuột nhổ lông trả thù rồi nè:)
3. haha tăng gia sản xuất như ri thì dễ ẹc hí!