Rất vui vì NA và các bạn đã tổ chức SN cho N đầy đủ với nhiều hoa tươi, muốn hình có hình, muốn thơ có thơ. Cảm ơn tất cả và mời nghe Tám chuyện sinh nhật.
TÁM CHUYỆN SINH NHẬT
Tôi là con thứ hai kém một ông anh ba tuổi. Mẹ tôi thường kể bà sinh tôi vào mùng tám Tết, còn dương lịch thì là 15/2. Rõ ràng tôi đã chào đời vào đúng đầu xuân, ấy vậy mà không hiểu sao khi đặt tên cho tôi, ba lại không cho một chút hơi hướng của mùa xuân vào, đại loại như Xuân Mai, Xuân Hương hay Xuân ... gì gì đó cũng được, trái lại tôi có cái tên của mùa thu chính hiệu. Thú thiệt là lâu nay tôi chẳng ưa cái tên mình một chút nào, vì thấy nó có vẻ ... cải lương sao sao ấy. Hay là hồi đó có cô đào hát nào tên như vậy được ba tôi hâm mộ nên lấy để đặt cho tôi luôn thì phải. (Ba ơi, tha lỗi cho con). Trăng thu, nghe mơ mộng quá đi thôi.
À, mà có lẽ tôi nhập đề lung khởi quá rồi. Chuyện tôi muốn nói hôm nay là về sinh nhật của mình nhưng tại cái tính của tôi hay lan man, chuyện nọ xọ chuyện kia nên mới vậy, mong quý O và các độc giả khó tính thông cổm.
Nói các bạn đừng cười, đã năm mươi hai mùa xuân đi qua, chỉ có năm ngoái là tôi chính thức được kỷ niệm ngày sinh của mình nhờ trang web chinbon với những lời chúc mừng nồng nhiệt của bạn bè. Cái thời học sinh xa lơ xa lắc của bọn mình làm gì có tổ chức sinh nhật phải không? Rồi sau năm 75, cuộc sống vất vả với bao lo toan cơm áo gạo tiền, mấy ai còn lãng mạn để nhớ ngày sinh. Chả bù cho bọn trẻ bây giờ, hình như bắt đầu bước vào lớp mẫu giáo là đã đi SN bạn bè xoay vòng quanh năm suốt tháng. Cha mẹ than thở nhưng rồi cũng phải chi tiền ra cho con cái mua quà tặng bạn chớ không lẽ làm ngơ. Ngày sinh của tôi sau này rất dễ nhớ vì nó kề ngày lễ valentine. Úi chao, cái lễ ở đâu tận Âu, Mỹ mới được du nhập vào VN chỉ sau cái thời hết đói nghèo, ấy vậy mà bây giờ được giới trẻ nước mình quan tâm số một. Rồi cũng hoa hồng, cũng sô cô la, hẹn hò, thiệp chúc mừng ... loạn xị cả lên. Và sự náo nhiệt hằng năm đó nhắc tôi nhớ tới ngày sinh của mình dầu chỉ âm thầm. Nhưng năm nay thì khác, chắc là nhờ chinbon năm ngoái trống kèn nhắc nhở nên mới ngày mười ba, trong bữa cơm có mặt vợ chồng thằng con trai thứ hai và cậu Út của tôi, ông xã buộc miệng:
- Ngày mốt là SN Má mấy con rồi đó, mình làm chi kỷ niệm nghe!
Tôi gạt:
- Thôi, đừng bày vẽ. Bọn trẻ nó mừng SN chớ mình già rồi hơi đâu ...
- Ừ, thì tui chỉ nhắc vậy thôi.
Qủa thật là các con tôi cũng không nhớ ngày sinh của mẹ mình nhiều. Tôi cũng chẳng hề trách chúng vì hồi nào đến giờ vợ chồng tôi đâu có lệ mừng SN cho các thành viên trong gia đình. Con cái cứ tới kỷ niệm SN tụi nó xin ba mẹ một ít tiền rồi mời mấy đứa bạn thân ra quán uống cafe, nước ngọt là xong, đâu có làm gì rầm rộ.
Cách đây không lâu, trên TV có chiếu một bộ phim Hàn quốc. Phim nói về một bà mẹ đã bước vào tuổi sáu mươi. Cả cuộc đời bà lo việc nội trợ bếp núc cho ba thế hệ trong một gia đình. Mệt mỏi nhiều với trách nhiệm, bổn phận nhưng bà không hề than vãn. Rồi sinh nhật tròn sáu chục tuổi của bà đã tới, cả đại gia đình trong đó có bố mẹ chồng, chồng con, dâu rể, các cháu nội ngoại ... ai cũng mãi mê công việc, không ai nhớ đến dù chỉ để gởi một lời chúc tụng. Bà cảm thấy buồn, tủi thân nên lặng lẽ bỏ nhà đi. Cả mớ người ấy hốt hoảng và hiểu ra nguyên nhân nên vội vã đi tìm. Chỉ mới mấy ngày vắng mặt bà mà mọi việc trong nhà trở nên đảo lộn. Kim chi trong vại hết không ai biết muối, cơm canh con dâu nấu không hợp khẩu vị mọi người...Thế mới biết vị trí người nội tướng trong gia đình quan trọng đến thế nào. Mới đầu tôi cho là bà ta cũng hơi quá đáng, nhưng ngẫm lại cho kỹ thì thấy bà ấy cư xử như vậy không hẳn là sai. Người nước ngoài họ rất quan tâm đến ngày sinh, thế mà cả một đại gia đình được sự chăm sóc chu đáo của bà suốt bấy nhiêu năm lại nở quên đi một ngày trọng đại như vậy, trách sao bà không giận hờn cho được. Đó là nước Hàn, còn ở VN ta thì ai lại bỏ đi vì thiếu lời chúc mừng sinh nhật nhỉ, và có lẽ phải tới ba phần tư phụ nữ trong nước không mừng SN của mình ( tôi đoán vậy). Phú quý sinh lễ nghĩa, mà VN mình thì có được mấy Quý bà?
Trở lại câu chuyện, chiều mười bốn, hai vợ chồng đứa con trai nhờ bà nội giữ cháu nhỏ mới được bốn tháng tuổi để đi chợ.
- Đi mau mau nghe, ở nhà nó khóc là Má không dỗ được đâu.
Nói vậy thôi chớ cháu bé rất ngoan, tôi cho nằm nôi ru ru, hò hò vài câu là nó ngủ khì khì.
Hai đứa đi chừng hai tiếng đồng hồ mới về, mua cái chi chi bỏ trong túi bóng màu đen đưa thẳng vô buồng tôi cũng không để ý.
Buổi tối, ông xã hí hoáy cắt cắt, vẽ vẽ, tui dòm lén thì thấy câu ''khẩu hiệu'' HAPPY BIRTHDAY TO ... Tôi giả bộ lườm: ''vẽ chuyện'' nhưng lòng cảm thấy rất vui - có lẽ ông í chuẩn bị cho ngày mai đây ...
Sáng mười lăm, tôi đi chợ, ý định nấu món gì xôm xôm một chút cho cả nhà thưởng thức. Dù gì thì cũng là 15/2 mà, thôi có lẽ làm một nồi bún bò giò heo rồi tập trung con cháu lại cho nhanh, gọn cũng được. Tôi mua một chân giò heo và một ít xương bò, mua thêm nửa ký thịt bò nạm nữa. Ôi chao, thịt bò mắc ghê, hèn chi mợ TH than thở là đúng. Hìhì, tôi cũng bắt chước mợ ấy, rên rỉ vài câu: ''Ôi vật giá đắt đỏ quá chừng, không khéo thịt bò bây giờ đã trở thành món hàng xa xí phẩm mất thôi''. Tôi không quên mua ít ớt bột để làm màu và mấy củ sả, có những thứ này mới ra hương vị bún bò Huế chứ!
Mới vừa đưa xe vào sân, chưa kịp gạt chân chống thì thấy đứa cháu gái Mi Mi chạy ra:
- Nội Má về rồi!
Cháu bé thật dễ ghét, chưa được hai tuổi mà đã nói như sáo. Mắc cười một cái là nó phân biệt giữa ông và bà nội bằng hai tiếng gọi rất hay. Chỉ ông nội hỏi ai đây, bé trả lời: ''Nội Ba'', chỉ vào bà nội thì bé kêu: ''Nội Má''. Có lẽ tại mẹ bé ngày nào cũng đưa bé đến nhà ông bà và nói: ''Ba má ơi, cho con gởi Mimi để đi làm'' nên nó bắt chước gọi theo.
Tôi cười với bé và khệ nệ xách giỏ vào. Thật bất ngờ:
- Happy birthday to you, happy birthday to you ...
Giàn đồng ca xen lẫn tiếng vỗ tay cất lên, ồ, đông đủ hai cặp con trai và con dâu, bé Mimi, cháu bé nhỏ đặt nằm trong nôi, thằng con trai út ... Chỉ thiếu cu Quang đang đi học. Thì ra mấy cha con anh em đã bàn nhau tổ chức mừng sinh nhật cho tôi. Trên chiếc bàn là lọ hoa với những bông hồng, cẩm chướng, đồng tiền và mấy cành hoa sa lem nở những nụ hoa trắng nho nhỏ rất dễ thương. Gói quà màu vàng có thắt nơ xanh thật đẹp bên cạnh câu chúc mừng Happy birthday. Hèn chi hôm qua tụi nó đi chợ mua hoa, quà tặng mà giấu không cho Má biết.
Thằng con út nói nhỏ:
- Vũ chúc má sinh nhật vui vẻ. Sang năm đi làm được Vũ sẽ mua tặng Má bộ áo dài thiệt đẹp.
Tôi cảm động thực sự nhưng giả bộ nhăn mặt:
- Mấy cha con bày đặt ghê!
Vậy đó, một buổi SN rất đơn giản không nến hồng rực rỡ, không quà tặng đắt giá, không bánh kem trang trọng, nhưng với tôi, 15/2 năm nay là một ngày ấm áp, ngập tràn hạnh phúc. Và trưa nay, cả nhà sẽ càng ''ấm'' bụng hơn với nồi bún bò Huế đậm đà hương vị.
Cảm ơn trang web hongduc rất nhiều ...
TN, Tháng 2/2011