Gầy yếu, xanh xao, bà cụ ngồi đó một mình giữa khuya, lúc mọi người còn say ngủ. Dụi mắt sau giấc ngủ chập chờn, tôi thấy cụ bó gối co ro trước cửa khoang, mắt lim dim và đầu lắc lư theo nhịp tàu lăn trên đường ray. Có lẽ cụ là khách của khoang ghế ngồi dưới kia hoặc cũng có thể cụ lên tàu bằng ghế “xúp”. Cận Tết, các khoang tàu đều nêm chặt người lăn lóc nằm ngồi khiến bà phải lánh mình vào nơi này tìm chỗ chợp mắt qua đêm. Vạt áo cánh của bà cụ khiến tôi nhớ mẹ và lòng chợt rưng rưng khi hình dung chẳng bao lâu nữa mình sẽ về lại nhà xưa, sà vào lòng mẹ. Bà cụ có lẽ cũng thế. Chỉ còn đêm nay nữa thôi mà, sáng sớm ngày mai đã về đến nhà. Hẳn là con cháu ở quê đang ngóng cụ về ăn Tết.

Như một phản xạ, tôi bước ra cửa khoang, đặt nhẹ tay vào vai đánh thức bà cụ và dìu bà vào nằm nghỉ trên chiếc giường của mình. Bà lão có vẻ ngỡ ngàng trong thoáng chốc nhưng rồi mau mắn ngã lưng vào chiếc giường trống, miệng ríu rít cảm ơn. Chẳng bao lâu sau, tôi nghe tiếng ngáy đều đều phát ra từ tấm thân nhỏ bé. Tội nghiệp, người già khó ngủ, có thể cả ngày qua ngồi dưới khoang kia cụ chưa hề chợp mắt. Lòng lâng lâng khi nhìn dáng bà lão ngủ say, tôi trải tấm drap xuống sàn khoang cố chợp mắt. Khuya đang sâu, trời ngoài kia tối như mực. Tàu dường như đang qua một quãng đồng trống.

Đang ngon giấc, tôi giật mình nhổm dậy vì nhận ra ai đó vừa tát vào má mình. Cú tát có vẻ thẳng tay dù không thấm thía gì với tôi. À, thì ra thủ phạm là cô gái ở giường tầng một, đối diện với giường tôi. Tôi định phản ứng nhưng kịp thấy cô ta còn vẻ mê mệt, mắt vẫn nhắm nghiền như chẳng hề biết mình vừa làm một việc động trời không dưng tát vào mặt người lạ. Hôm qua tới giờ, từ lúc bước vào toa, cô gái cứ đắp chăn nằm lỳ, chẳng chuyện trò cùng ai. Hình như cô ấy mệt và cần tìm giấc ngủ hoặc cũng có thể cô rụt rè, không thích quảng giao. Cái tát vô thức kia hẳn do cô ta đang mơ, một giấc mơ dữ và có thể cô dành nó cho một chàng ba lém nào đó chọc quấy mình. Tôi tự an ủi như thế khi dán mắt vào khuôn mặt khá dễ nhìn với làn da trắng và đôi mắt nhắm nghiền. Miệng cô lảm nhảm câu gì chẳng rõ đầu đuôi. Hơn thua làm gì với người say ngủ! Tôi lấy tay tự xoa má mình rồi nhoẻn miệng cười thầm trước khi ngả lưng xuống sàn khoang ngủ tiếp.
Bốp! Lại một cú tát, lần này mạnh hơn, cũng từ bàn tay ấy, con người ấy! Không chịu đựng được nữa rồi, tôi bật dậy vừa lúc cô gái cũng mở mắt và kịp nhận ra mình vừa làm chuyện tày đình. Vẻ bối rối, vừa ngượng ngập vừa hối lỗi hiện rõ trên gương mặt giờ đã chuyển dần sang tái xanh.

- Ơ kìa, sao chị lại tát em? giọng tôi cay cú tuy vẫn cố kìm nén.

- Ôi, xin lỗi, xin lỗi anh vạn lần! Tôi cũng chẳng biết gì cả anh ơi. Ngủ mơ chuyện gì cũng chẳng nhớ. Thiệt là bậy quá, anh bỏ qua cho tôi nhé- giọng cô nài nỉ.

Quả là cô ấy nằm mơ ngủ mớ rồi. Nỗi bực dọc trong tôi chưa vơi song cái giọng lo lắng khẩn khoản kia mách với tôi rằng tất cả chỉ là tai nạn, chỉ là cơn mê sảng. Trách làm chi người ngủ mớ, nhất là khi người đó lại là một thiếu nữ xinh xắn ưa nhìn!

Vài hành khách trong khoang thức giấc vì tiếng ồn cũng phá lên cười khi hiểu chuyện. Có người ồ ề góp lời chọc ghẹo khiến cô gái thêm lúng túng. Qua  ánh sáng ngày mới vừa rạng bên ngoài cửa tàu, tôi nhận ra mặt cô đỏ bừng vì thẹn. Bà cụ ngủ ngon trên chiếc giường của tôi cũng thức giấc và lặng lẽ rời khoang tự khi nào. Có lẽ bà nhận ra chính mình cũng là nguyên nhân khiến tôi nhận hai cái tát nên sau giấc ngủ tròn, bà thấy không nên làm phiền người ơn nữa chăng!

Tàu vào ga thị trấn, tôi vội vã rời ga và quên ngay hai cái tát, đôi mắt trong với làn da mịn màng kia. Nỗi háo hức được ăn Tết sum vầy bên cha mẹ, người thân sau tháng ngày làm việc ở phương Nam khiến tôi quên bẵng chuyện lạ trên khoang tàu. Nhưng chiều ba mươi Tết cùng đứa em gái dạo chợ hoa của thị trấn, lạ lùng làm sao, tôi lại gặp cô gái ấy. Tôi chủ động chào khi nhận ra cô cùng mẹ đang săm se một chậu hoa nhưng cô chưa kịp nhớ ra người chào mình cho đến khi tôi vừa cười vừa hóm hỉnh tự đưa tay xoa đi xoa lại gò má. Không còn bộ dạng ủ dột ngái ngủ trong khoang tàu mấy hôm trước đó, trước mặt tôi bây giờ là một thiếu nữ linh lợi, nhìn tôi bằng ánh mắt gần gũi, hồn nhiên.

Ngay lúc đó, giữa chiều xuân thanh tân rạo rực, tôi giật mình nhận ra mình may mắn vì suýt lơ đãng đánh mất một cơ hội ngàn vàng…

                                                               *
                                                             *  *

Dinh kết thúc câu chuyện bằng giọng cười ấm và cái quàng tay qua vai vợ mình. Mến cũng nghiêng đầu vào vai chồng vừa nũng nịu vừa e thẹn. Mến chính là cô gái trong toa tàu về quê ăn Tết năm rồi. Họ vừa cưới nhau 6 tháng trước và tôi- nghe xong chuyện- nhận ra một bất ngờ thi vị: Tác giả hai cái tát thẳng tay, thiếu nữ mà Dinh vừa xoa má mình vừa lễ phép gọi bằng chị giờ đã thành người đầu ấp tay gối của chàng!

Cuộc gặp mặt cuối năm của chúng tôi bỗng thêm ấm áp và chuyện tình ly kỳ của đôi bạn trẻ này mang lại nhiều tiếng cười thỏa thích. Sau nụ cười, có người sâu lắng nghĩ đến khía cạnh duyên số trong hôn nhân và tình yêu. Có bạn đẩy cao rung cảm khi gọi bà lão trong toa ghế ngồi kia đích thị là bà tiên giáng thế trong vai hành khách neo đơn vật vã trên chuyến tàu khuya. Bà tiên ấy bước vào toa giường nằm để se duyên, tác hợp cho một cặp xứng đôi. Trong hành trình thơ mộng của mình, thiên sứ lém lỉnh ghé vào khoang tàu trong khuya lạnh và còn chu đáo dắt tay cô Mến ra chợ hoa chiều ba mươi Tết để hai người gặp nhau lần nữa vì nhận ra chàng trai sao quá đỗi thiệt thà!

Và rồi, thiên sứ nhắn nhủ với mọi chàng trai cô gái hãy mạnh dạn nắm lấy cơ hội cả khi nó đến với mình bằng một cái tát…

Nguyễn Đình Xê
(Tháng 12-2018) 

   


 
Thiên sứ trong toa giường nằm