Nhom Chin Bon - Hong Duc - Da Nang
Nhìn qua khung cửa sổ, thấy sương mù vẫn còn trôi và phía xa kia bầy én chao lượn trên bầu trời. Vậy là, đàn chim đã thiên di trở về. Đêm qua, gió còn luồn qua khe cửa, tiếng lá cuốn nhau vung vãi khắp mặt đường. Sáng nay, trời lặng, lúc tan sương, từng vạt nắng vàng mùa xuân len vào từng góc phố.

A lô í ới gọi nhau với nhóm bạn cùng thời đi học, đứa ở gần, đứa ở xa mới về vào quán cà phê nhâm nhi trò chuyện, chụp cho nhau những tấm hình, vẫn làm dáng điệu đàng tưởng chừng như mình còn trẻ lắm nhưng thấy nó vẫn thân thương thế nào... Quán cà phê có sân vườn nhỏ nhắn nhưng thật ấm cúng, lại thấy có vạt nắng vàng thả trôi qua tàng lá khẻ xuyên in nền nhạt nhòa trên từng mái tóc đã hơi sương. Bầy én đã bay về từ phương xa qua dòng sông nhỏ, xoãi cánh của nó cũng đong đầy những vạt nắng vàng. Đã qua mùa mưa bão, qua một mùa đông ẩm ướt, qua bao nhọc nhằn, vạt nắng nhẹ tênh này trở lại mang về bao nỗi nhớ.

Cuối năm bạn bè có dịp ngồi bên nhau tám chuyện nắng, chuyện mưa, chuyện trên trời dưới biển nhưng cũng có lúc lặng thinh lắng tai nghe bài đón xuân quen thuộc ngày xưa cũ ấy; những bài hát xuân ấy đã đi vào nỗi nhớ đong đầy mỗi năm. Giai điệu rộn ràng hòa quyện cùng vạt nắng bồng bềnh trôi qua tuổi thơ, trôi qua tuổi lớn với bao đợi chờ và cả hoài vọng. Mỗi một người bạn cùng lớp ngồi đây, đang nhìn qua phố, đang nhìn nhau như nhìn dòng chảy thời gian qua những gương mặt thân quen ngày nào với những nhạt nhòa năm tháng. Mới biết, có bao vạt nắng đã đi qua trong đời cùng nỗi âu lo với bao bộn bề. Vậy mà khi từng vạt nắng vàng len vào nơi này, là nhớ không quên, là yêu thương tràn ngập tình bè bạn dù có trải qua bao xa cách, bao thời gian, cả bao việc khó nhọc trong đời.

Cuối đông khi mùa xuân đến gần chỉ có một đợt nắng vàng đi qua thì cứ đong đầy vào trong nỗi nhớ, cứ khắc sâu dần vào năm tháng cũ. Vạt nắng tuổi thơ chân sáo là vạt nắng tuổi mới lớn trong vắt tiếng cười thủy tinh với những khoảnh khắc của buồn vui lẫn lộn, vạt nắng thời cắp sách ngu ngơ, nô đùa tinh nghịch trải dài theo hàng phượng vĩ ven đường và cả vạt nắng hiện hữu bây giờ với những suy tư, hoài niệm. Nó cứ se se nhớ, se se quên, ấm dần trong mong đợi. Và bây giờ, nơi quán nhỏ, vạt nắng lang thang mọi miền đang gom lại, tụ về, bừng lên đổ tràn. Như những người bạn cùng thời, dù đi đâu đến đâu thì cũng có ngày hội ngộ cùng nhau, trở lại với những gì đã qua để mà trải dài theo nỗi nhớ.

Nắng vàng cũng như tình bạn không thể sờ tới chạm tới, không thể đong đếm. Đôi lần đưa tay ra hứng lấy để cảm nhận những giọt nắng đang chảy tràn trên lòng bàn tay, nhưng khi mở ra, mọi thứ trống trơn. Không thể níu giữ nắng cũng như không thể níu kéo những tình cảm không thuộc về mình. Nhưng ta lại có thể cảm nhận được nắng, bằng hơi ấm, bằng cảm xúc thật sự tự đáy lòng.

Nắng đã lên cao trườn qua những cành cây trong quán. Vạt nắng đã đi dần qua các mái phố hanh vàng rực rỡ và bầy chim thiên di kia đã chao cánh trở lại...

Hẹn gặp lại trong vạt nắng mùa xuân năm tới...các bạn tôi.

Minh Mậu - Xuân 2016
Chin Bon
Chin Bon
Vạt Nắng Mùa Xuân
Thanh Thu